Cuối năm, các cô mời phụ huynh đến dự buổi bế giảng hoành tráng, có các tiết mục văn nghệ do các con biểu diễn. Khỏi phải nói tôi vui thế nào! Con trai tôi là một trong ba bạn được cầm micro đứng trên bục hát cho các bạn múa... “Dềnh dềnh dàng dàng... ba gang chiếu trải...” - bài hát dễ thương này tôi đâm ra cũng thuộc lòng vì trước đó cháu hát suốt ở nhà, cứ hở ra là hát, giọng líu lo, to tát, nghe yêu ơi là yêu! Cậu chàng còn lấy cái cốc giả làm micro, mắt nhìn khán giả (là bà, bố mẹ, cô chú và em trai tròn một tuổi), đu đưa, hớn hở, say mê...
Đến hôm lên hát trước toàn trường thì có sự lạ. Cu cậu cầm micro thật, mặt không hướng xuống khán giả, không đu đưa, hớn hở, say mê... mà cứ ngoảnh vào trong, chỗ đặt cái loa đen to đùng. Miệng cu cậu gần như chỉ lẩm nhẩm, mặt buồn thiu. Thế nhưng nhạc vẫn rộn ràng và tiếng hát vẫn to tát. Nghe trong tiếng hát có giọng cứng cứng như giọng người lớn. Tôi nghĩ chắc các cô cầm micro hát theo ở dưới.
Bỗng phụt một cái, mất điện. Tất cả “ồ” lên tiếc rẻ. Bấy giờ lại có sự lạ. Cu cậu gân cổ lên hát dù không có nhạc, chẳng có micro, mắt nhìn xuống dưới, giọng rất to, người đu đưa, hớn hở, say mê... Khán giả vỗ tay ầm ầm...
Thành công quá! Tôi khen con khi cháu đã xuống ngồi ở dưới. Cu cậu bảo: “Mẹ ơi, lúc đầu con chưa hát đã có người trong loa hát mất của con, nên con chán!”...
Ra thế! Hóa ra trường chơi hát nhép!
Chỉ một chi tiết này thôi khiến tất cả sự kỳ vọng và tin tưởng vào các tiêu chí giáo dục của trường bỗng biến mất!
Hôm qua xem một chương trình truyền hình hoành tráng, có một dàn thiếu nhi lên hát. Các cháu mặt non non, xinh xinh, nhưng nghe trong giọng hát cũng có giọng cứng cứng của người lớn. Tôi chợt nghĩ: lại... thật thật giả giả từ nhỏ, nghĩ mà buồn!
Theo TuoiTre